NGÂN HÀNG TRUNG ƯƠNG CHÂU ÂU TRÊN BIỂN

Ngày đăng: [Friday, August 19, 2011]

Mohamed A. El-Erian là Tổng Giám đốc điều hành (CEO: Chief executive Officer)kiêm Tổng Giám đốc công nghệ thông tin (Chief Information Officer) của Tập đoàn đầu tư toàn cầu Pimco, và là tác giả của cuốn Khi thị trường xung đột (When Markets Collide).

NEWPORT BEACH - Những người theo chủ nghĩa thuần túy ngân hàng Trung ương đã bị nhầm lẫn. Làm thế nào để Ngân hàng Trung ương châu Âu (ECB: European Central Bank) hiện nay - trụ sở ở Đức - có thể kinh doanh mua trái phiếu Chính phủ của 17 thành viên của nó? Tại sao cơ quan tiền tệ này đang hoạt động như một cơ quan tài chính? Liệu Ngân hàng trung ương Châu Âu có không phải một tổ chức độc lập với chính trị và là một cơ quan hoạt động tự trị cam kết chống lạm phát và bảo vệ đồng tiền?

Vâng, có và không. Và câu trả lời với thực tế đáng lo ngại của những ngân hàng trung ương hiện đại ngày nay (hoặc, một cách chính xác, ngân hàng trung ương trong thế giới hậu bong bóng của nợ xấu (overhang) và nợ chủ quyền quốc gia). Nó cũng làm sáng tỏ cho sự kết thúc một kịch bản đang hình thành ở một khu vực châu Âu bối rối và bất ổn.

Với một phép so sánh tương đồng, để đơn giản hóa một số phức tạp, thì tình trạng ngân hàng trung ương Châu Âu hiện nay giống như đang du lịch trên biển (sea-faring). Hãy tưởng tượng rằng một tàu có tốc độ rất nhanh dùng để bảo vệ bờ biển, được gọi để giải cứu một thuyền đang sắp chìm (floudering). Nhưng khi cứu hộ đang diễn ra, tàu cứu hộ thấy rằng nó cũng phải giải cứu hai thuyền khác lớn hơn. Nó buộc lòng phải làm như vậy, trong tình trạng thuyền trưởng không nhận được thông tin đảm bảo rằng một con tàu khác lớn hơn đang đến để hỗ trợ.

Khi thủy thủ đoàn của tàu cứu hộ chờ đợi sự hỗ trợ, họ buộc phải giải thích với những hành khách đang lo lắng trên tàu sắp chìm. Với đại dương đang trong cơn bão tố, nhưng tàu cứu hộ không thể giúp được hành khách trên thuyền sắp đắm, một lần nữa họ kêu gọi các tàu lớn hơn để giúp đỡ. Thật không may, tàu cứu hộ dường như làm cho hành khách trên thuyền sắp đắm có một cảm giác nghi ngờ và không có một sự cấp cứu rõ ràng.

Tóm lại, đây là tình hình hiện nay của ECB. Kết quả là cả hai hậu quả không đáng tin cậy nguy hiểm - cho châu Âu, tất nhiên, mà còn cho một nền kinh tế toàn cầu giữa suy thoái đồng bộ và điều hành với niềm tin suy yếu, do sự thất bại gần đây về nợ trần quốc gia và sự nhục nhã của Mỹ khi bị đánh mất hạng tín dụng AAA.

ECB đã mua gần như là 100 tỷ Euro trái phiếu chính phủ có nền kinh tế yếu, và cam kết sẽ mua nhiều hơn. Ít rõ ràng, ECB đã mua được nhiều lần khối lượng hiện tại trong cái gọi là "hoạt động mua lại", thông qua Ngân hàng trung ương châu Âu cung cấp euro cho các ngân hàng đang gặp khó khăn trong một trao đổi "tạm thời và hồi phục" cho trái phiếu chính phủ trên bảng cân đối của họ.

Rõ ràng, trở lại trong năm 2009, ECB đã không thực hiện cuộc kêu gọi gây tranh cãi rằng Hy Lạp đã mất khả năng thanh toán, mất thanh khoản. Trực giác riêng của tôi là nó đã có thể nhưng còn miễn cưỡng, do nỗi sợ hãi của ECB đối với thiệt hại tài sản thế chấp cho phần còn lại của khu vực châu Âu. Chần chừ của ECB trong vấn đề Hy Lạp là hy vọng rằng các thành viên dễ bị tổn thương nhất của khu vực châu Âu sẽ tăng cường phòng thủ để chống lại sự lây lan từ Hy Lạp.

Trong nhận thức đó, ECB có thể đã quá tự tin. ECB tin rằng các nền kinh tế yếu sẽ ban bố chính sách thắt chặt tài chính nghiêm ngặt, mặc dù triển vọng tăng trưởng của họ rất tồi và thiếu khả năng cạnh tranh. ECB cũng tin rằng các nước trụ cột sẽ làm giảm bớt gánh nặng chi phí cứu trợ tài chính đối với ECB.

Nhưng, ngay cả khi ECB có sự kiên nhẫn vô hạn,
thì phần còn lại của thế giới lại không. Thị trường hiểu rằng ECB có thể mãi mãi không thay thế được cho các cơ quan chính phủ, do đó, họ liên tục kêu gọi vấn đề chiến lược bắc cầu. Nếu không có sự giúp đỡ của các cơ quan khác, hành động chưa từng có tiền lệ của ECB sẽ kết thúc như là một hành động xây một cây cầu không đi tới đâu cả.

Cho dù cách thức bạn nhìn vào nó, ECB  - và với nó, châu Âu thì ECB đang là bị buộc vào một sự kết thúc với ba kịch bản thay đổi không thể xảy ra cùng một lúc. Đó là sự kết thúc sẽ diễn ra được tính bằng tuần và tháng, mà không phải tính bằng quý và năm.

Sự thay đổi đầu tiên là một cuộc tan rã gây mất trật tự của khu vực châu Âu. Chỉ những người ưa thích sự hỗn loạn mới mong muốn kết quả này, nhưng nó là có thể nếu chính phủ các nước trụ cột tiếp tục lưỡng lự tham gia vào những bảng cân đối ngân sách của họ; nếu các chính phủ yếu từ bỏ các nỗ lực cải cách tài chính của họ, và / hoặc nếu xã hội không còn có thể chịu đựng tình trạng trì trệ kinh tế, tỷ lệ thất nghiệp cao và tăng, và ngân sách thắt lưng buộc bụng.

Sự thay đổi thứ hai là một trong những ưu tiên của các nhà khoa học chính trị và những người có tầm nhìn xa trông rộng của châu Âu: Liên minh tài chính lớn trong số 17 thành viên khu vực châu Âu, hoặc, nói thẳng ra thì, Đức phải sẵn sàng để làm cho khu vực châu Âu như những gì nó đã làm cho Đông Đức - cụ thể là, những chi phiếu lớn trong những năm tới. Đổi lại, Đức phải đòi hỏi vào cải cách quản lý kinh tế, bằng cách ép buộc các thành viên khu vực châu Âu khác phải từ bỏ một số đặc quyền tài chính quốc gia của họ.

Việc thay đổi thứ ba là áp lực của một số nhà kinh tế. Nó liên quan đến việc tạo ra một khu vực châu Âu nhỏ hơn và kinh tế chặt chẽ hơn, trong đó sẽ bao gồm những quốc gia nòng cốt và và các nước có biên giới với các quốc gia nòng cốt trong một liên minh tài chính chặt chẽ hơn và phòng thủ đáng tin cậy hơn để chống lại sự lây lan. Trong quá trình này, sẽ có 2 đến 3 nền kinh tế yếu sẽ có một thời gian ngưng sử dụng đồng euro, bảo hiểm bất ổn kinh tế nhanh chóng với quyền sử dụng nhiều công cụ vào một phạm vi rộng lớn để đối phó với nợ xấu và thiếu khả năng cạnh tranh của các nước này.

Mặc dù sự kết thúc đã cận kề, nhưng thật khó để dự đoán sự thay đổi nào là sẽ có giá trị. Sự chọn lựa cho những sự thay đổi nào sẽ phụ thuộc vào quyết định đưa ra của các chính trị gia có tỉ lệ ủng hộ thấp, nhưng phản đối thì ầm ĩ, và thiếu khả năng đồng thuận. Hơn nữa, thực hiện thay đổi có thể sẽ là thử thách tất nhiên, do đó nó là một bài thử nghiệm quyết tâm của các tổ chức chính phủ.

Trực giác của tôi các chính trị gia sẽ lựa chọn một biến thể không thành công về tài chính của liên minh tài chính lớn, nhưng cuối cùng họ sẽ thất bại trong việc thực hiện nó cho khu vực châu Âu như chúng ta biết ngày nay. Sau khi một số biến động đáng kể, một liên minh tiền tệ nhỏ hơn và mạnh mẽ hơn sẽ xuất hiện, và, quan trọng, châu Âu sẽ tránh được sự sụp đổ của đồng euro và các sự cố tan rã toàn bộ khu vực châu Âu.

Không có vấn đề làm thế nào để bạn hiểu nó, sự kết thúc sẽ đến không đơn giản, cũng không có trật tự. Liệu ECB biết rằng đã bắt đầu cuộc khủng hoảng nợ của châu Âu, ECB có thể phải chống lại rất nhiều rủi ro với bảng cân đối kế toán và danh tiếng của mình. Nhưng ngược lại (Then again), có lẽ nó không thể làm khác hơn - cũng giống như chiếc tàu cứu hộ nhanh nhẹn mà tôi đã ví dụ ở trên, không có sự lựa chọn an toàn nào khác tốt hơn là nên nằm tại cảng.

Bản quyền: Project Syndicate, 2011.
www.project-syndicate.org

BS Hồ Hải dịch - Asia Clinic - 9h53', ngày thứ Sáu, 19/8/2011

Đăng nhận xét

0 Nhận xét