Ngày đăng: [Monday, May 31, 2010]
Nhà có nhiều anh em, nhưng em là đứa thiệt thòi nhất. Con gái tuổi Tỵ có bao giờ suông sẻ? Đã không suông sẻ mà em còn lắm cái khổ trên đời. Bốn mươi sáu năm ở trần gian, là 20 năm em phải sống với tình trạng chạy thận nhân tạo - một kỷ lục về thời gian người bệnh suy thận mãn tính sống nhờ chạy thận ở Việt Nam. Hai mươi sáu năm đầu đời thì thời bom đạn đã chiếm của em hết 10. Mười sáu năm còn lại là quãng đời đầy cơ cực với tem phiếu, với vừa học hành vừa lo ruộng lúa, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời - chưa kịp biết thế nào là yêu đúng nghĩa.
Đời là bể khổ. Điều ấy thật đúng với em. Nhà có 2 đứa em trùng tên với anh. Một đứa tên khai sinh, và một đứa tên thường gọi. Ba đặt cho em tên Hà, có lẽ anh thấm điều này nhất - vì má anh cũng đặt tên thường gọi cho anh là Hà. Người ta bảo Giang cũng là sông, mà Hà cũng là sông. Nhưng giang là dòng sông hiền hòa, còn hà là dòng sông dữ. Em là người hiền hậu và đảm đang, nhưng cuộc đời em dữ dội với bệnh tật, cơ cực không có ngày được sống đúng với nghĩa một kiếp người.
Tối nay nghe tin em về với đất. Dù đó là dự đoán của anh từ hôm tết vừa rồi, khi anh đã bảo tất cả anh em rằng tết phải về với em, vì năm Canh Dần em gặp hạng nặng. Nhưng anh vẫn bàng hoàng khi nghe em đã về với đất trong cơn phù phổi cấp. Một bệnh cảnh thường kết thúc cho hầu hết tất cả những ai bị suy thận mãn.
Anh em mình ít có dịp gần nhau vì nhiều lẽ, nhưng anh luôn thông cảm và chia sẻ với em những gì em suy nghĩ. Vì có lẽ em sinh ra đời là để gánh khổ đau cho người khác. Có ai mà không cau có khi ở giai đoạn cuối của suy thận? Hơn ai hết anh hiểu nỗi đau thân xác và tâm hồn của em.
Tết rồi anh đã nói với em trước đại gia đình sum họp: "Đời là quán trọ mà ta là khách bộ hành. Không có cái gì ở trên cõi đời này là của ta. Người ta nhầm vì cứ nghĩ nhà là của ta, con là của ta, tiền là của ta, thân xác này là của ta, etc... nhưng nó không phải của ta, mà ta chỉ mượn tạm nó để dùng khi còn ở trọ nơi này. Chỉ có cái duy nhất vô hình nằm trong ý thức của ta mới là của ta, người ta gọi là linh hồn. Nó sẽ ra đi cùng ta về chốn cũ. Và ít ai trong mọi người hiểu được điều ấy. Hãy cố gắng sống làm sao cho phần hồn của ta đừng nặng gánh lúc ra đi". Em có vẻ hiểu điều anh nói, và anh thấy yên lòng. Cái quan trọng của một đời người là phải biết ngộ đâu là thực, đâu là hư của một kiếp nhân gian trước lúc ra đi.
Lẽ ra anh không về đưa em về với đất được. Cả buổi tối nay, anh đã bằng mọi cách để con trai anh, cháu em nó về tiễn em. Nhưng hình như em không muốn điều ấy, có lẽ em chỉ muốn anh về. Mai anh sẽ dậy sớm 4hAM, anh và cháu sẽ lên sân bay mua vé cho cháu về, nếu điều anh đoán là em linh thiêng, em chỉ muốn anh về thì anh sẽ không thể mua vé máy bay cho cháu về. Lúc ấy anh sẽ đích thân về, dẫu biết rằng anh về là cả một vấn đề khó khăn vì eo hẹp thời gian, và vì nghiệp dĩ đã đeo mang.
Cuộc sống đầy sự kiện và đầy tất bật. Nó đã làm anh em mình không thể ở gần nhau như bao nhiêu anh em ruột thịt khác ở trên đời này. Đó là sự nghiệt ngã của cuộc đời. Lúc em ra đi, anh em mình cũng không được gần nhau. Đó là định mệnh. Anh không bao giờ quên hình ảnh của em những ngày đầu phát bệnh ở cùng gia đình anh, dù lúc ấy anh em mình còn lắm cơ cực. Cơ cực mà gần nhau, hơn là bây giờ xúng xính vài đồng lại khó gặp nhau, ngay cả đến lúc em ra đi cũng không thể gần em. Tha thứ cho anh nhé, em gái của anh.
Con người ta sinh ra đời là để làm chuyện gì đó mà không ai có thể biết được. Xong nhiệm vụ lại trở về với nơi mà từ đó sự sống bắt đầu. Sự tuần hoàn vạn vật đều đi theo qui luật bất di, bất dịch này từ khoa học tự nhiên đến xã hội. Có người sinh ra để làm sứ giả cho cộng nghiệp, nhưng cũng có người sinh ra để lo việc trả vay cho bản thân mình, cái mà người ta gọi là cá nghiệp. Hiểu được điều này ta sẽ nhìn đời nhẹ nhõm và bao dung hơn.
Con người ta sinh ra đời là để làm chuyện gì đó mà không ai có thể biết được. Xong nhiệm vụ lại trở về với nơi mà từ đó sự sống bắt đầu. Sự tuần hoàn vạn vật đều đi theo qui luật bất di, bất dịch này từ khoa học tự nhiên đến xã hội. Có người sinh ra để làm sứ giả cho cộng nghiệp, nhưng cũng có người sinh ra để lo việc trả vay cho bản thân mình, cái mà người ta gọi là cá nghiệp. Hiểu được điều này ta sẽ nhìn đời nhẹ nhõm và bao dung hơn.
Hợp tan là chuyện của đời. Ngày có 24h và một đời người ba vạn sáu ngàn ngày cũng chỉ để cho con người lo chuyện hợp tan. Nếu ngộ được điều này em sẽ thanh thản hơn. Thôi thì anh viết vội vài dòng trước khi trời sáng để chuẩn bị cho chuyến hành trình về đưa em đi, mong em thanh thản ở chốn vĩnh hằng.
Anh trai của em,
Tư gia, 1h33' AM ngày 31/5/2010
UPDATE: Hình đám tang đã được update lúc 15h30' ngày 02/6/2010
UPDATE: Hình đám tang đã được update lúc 15h30' ngày 02/6/2010
0 Nhận xét