THÔNG ĐIỆP LIÊN BANG MỸ 2011 CỦA TT BARACK OBAMA (phần cuối)

Ngày đăng: [Friday, January 28, 2011]

Phần 4: Vai trò lãnh đạo toàn cầu và nợ nần của nước Mỹ


Bây giờ, bước cuối cùng - một bước quan trọng - của chiến thắng trong tương lai là để đảm bảo rằng chúng ta không bị chôn vùi dưới một núi nợ. 

Chúng ta đang sống với một di sản của chi tiêu thâm hụt đã bắt đầu gần một thập niên trước đây. Và trong bối cảnh của cuộc khủng hoảng tài chính, một số trong đó là cần thiết để giữ tín dụng lưu thông, tạo việc làm, và có tiền vào túi người dân. 

Nhưng giờ đây, điều tồi tệ nhất của suy thoái đã qua, chúng ta phải đối mặt với một thực tế là chính phủ của chúng ta đã chi tiêu nhiều hơn là những gì kiếm được. Đó không phải là bền vững. Mỗi ngày, nhiều gia đình phải hy sinh để sống trong khả năng có thể của họ. Họ xứng đáng được hưởng một chính phủ mà ở đó tất cả được thực thi lẽ công bằng. 

Vì vậy, đêm nay, tôi xin đề xuất rằng bắt đầu từ năm nay, chúng ta chi tiêu trong nước hằng năm phải có hạn mức trong năm năm tiếp theo. Điều này sẽ làm giảm thâm hụt ngân sách của hơn 400 tỷ USD trong thập kỷ tới, và cần thiết sẽ giảm chi tiêu đến mức thấp nhất cho nền kinh tế của chúng ta tính từ đời tổng thống Dwight Eisenhower.

Hạn mức chi tiêu này sẽ cần những nhát cắt đau đớn. Hiện tại, chúng ta đã cố định tiền lương người làm công ăn lương cần mẫn của liên bang trong hai năm. Tôi đã đề nghị cắt giảm những điều tôi quan tâm sâu xa về, như chương trình hành động cộng đồng. Bộ trưởng Quốc phòng cũng đã đồng ý cắt giảm hàng chục tỷ đô la trong chi tiêu mà ông và các tướng của ông tin rằng quân đội của chúng ta có thể làm công cóc. 

Tôi nhận ra rằng một số bạn đang ngồi đây, đã đề xuất cắt giảm sâu hơn, và tôi sẵn sàng loại bỏ bất cứ điều gì một cách trung thực chúng ta làm mà không có hiệu quả. Nhưng hãy chắc chắn rằng chúng tôi không làm những việcdễ bị tổn thương nhất đó trên lưng của các công dân của chúng ta. Và hãy chắc chắn rằng những gì chúng tôi đang cắt giảm thực sự là vượt quá đòi hỏi của tổ quốc. Chúng tôi can đảm cắt giảm thâm hụt của các khoản đầu tư trong đổi mới và giáo dục, việc này cũng giống như một máy bay quá tải phải bằng cách loại bỏ động cơ của nó. Nó có thể cho bạn cảm thấy đang bay cao lúc đầu, nhưng nó sẽ không đi lâu dài trước khi bạn sẽ cảm nhận được nó rơi. 

Hiện giờ, hầu hết các cắt giảm và tiết kiệm tôi đã đề xuất hàng năm chỉ có địa chỉ chi tiêu trong nước, nó chiếm một con số nhỏ hơn 12% ngân sách của chúng ta. Để thực hiện tiến bộ hơn nữa, chúng ta phải ngưng ngay ý nghĩ không thật, như chỉ cần cắt giảm thêm một loại chi tiêu này là đủ. Nó sẽ không giải quyết được gì cả. 

Các Ủy ban tài chính lưỡng đảng năm ngoái mà tôi đã tập hợp thành một khối tinh anh. Tôi không đồng ý với tất cả các đề xuất của họ, nhưng họ đạt được tiến bộ quan trọng. Và kết luận của họ là cách duy nhất để giải quyết vấn đề thâm hụt của chúng ta, là phải cắt giảm những chi tiêu quá mức ở bất cứ nơi nào chúng ta tìm thấy nó - trong các khoản chi tiêu trong nước, chi tiêu quốc phòng, chi tiêu chăm sóc sức khỏe, và chi tiêu thông qua giảm thuế và sơ hở. 

Điều này có nghĩa là tiếp tục giảm chi phí chăm sóc sức khỏe, bao gồm cả các chương trình như Medicare và Medicaid, mà chúng là một đóng góp lớn nhất để thâm hụt dài hạn của chúng ta. Cải cách bảo hiểm y tế chậm lại sẽ làm các chi phí này tăng cao, nó là một phần của lý do tại sao các nhà kinh tế trung lập đã nói rằng bãi bỏ các luật chăm sóc sức khỏe sẽ thêm 250 tỷ đô la thâm hụt ngân sách của chúng ta. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng xem xét những ý tưởng khác để làm giảm chi phí, bao gồm cả một ý tưởng của đảng Cộng hòa đề xuất năm trước như: cải cách y tế sơ suất để kiềm chế các vụ kiện phù phiếm. 

Lịch sử đặt chúng ta trong tình huống khó khăn, để chúng ta tìm một giải pháp lưỡng đảng hòng tăng cường an sinh xã hội cho các thế hệ tương lai. Và chúng ta phải làm điều đó mà không đặt tại rủi ro luôn rình rập cho những thành phần hưu trí, dễ bị tổn thương nhất, hoặc người tàn tật, mà không có ảnh hưởng lợi ích cho thế hệ tương lai, và các thu nhập hưu trí được bảo đảm mà không chịu sự tác động của thị trường chứng khoán. 

Và nếu chúng ta thật sự quan tâm về mức thâm hụt của chúng ta, một cách đơn giản là chúng ta không có khả năng gia hạn vĩnh viễn việc cắt giảm thuế cho 2% người giàu nhất nước Mỹ. Trước khi chúng ta lấy tiền ra khỏi trường học của chúng ta, hoặc cắt học bổng các sinh viên của chúng ta, chúng ta nên yêu cầu các triệu phú từ bỏ yêu cầu giảm thuế của họ. 

Đánh thuế vào những người giàu nhất nước Mỹ không phải là vấn đề trừng phạt thành công của họ. Mà nó là động lực thúc đẩy thành công của nước Mỹ. 



Trong thực tế, điều tốt nhất chúng ta có thể làm về thuế cho tất cả người Mỹ là để đơn giản hóa mã số thuế cá nhân. Đây sẽ là một công việc khó khăn, nhưng như các thành viên của lưỡng đảng đã bày tỏ quan tâm đến việc này, và tôi được chuẩn bị để tham gia cùng. 

Vì vậy, bây giờ là lúc phải hành động. Bây giờ là lúc cho cả hai bên và cả hai viện của Quốc hội - đảng Dân chủ và Cộng Hòa - tiến tới một nguyên tắc thỏa hiệp để hoàn thành trọng trách. Thay vì bây giờ chúng ta tạo ra các lựa chọn khó khăn để kiềm chế thâm hụt của chúng ta, chúng ta có thể thay thế bằng thực hiện các khoản đầu tư, chúng ta cần phải giành chiến thắng trong tương lai. 

Hãy để tôi đi một bước xa hơn. Chúng ta không nên chỉ cung cấp cho người dân của chúng ta một chính phủ biết chi tiêu hợp lý. Mà chúng ta nên cung cấp cho họ một chính phủ có thẩm quyền và hiệu quả hơn. Chúng ta không thể giành chiến thắng trong tương lai với một chính phủ của quá khứ. 

Chúng ta đang sống và làm kinh doanh trong thời đại thông tin, nhưng với sự tổ chức chính phủ đã dùng trong thời đại của truyền hình đen trắng. Có mười hai cơ quan khác nhau lo việc xuất khẩu. Thì có ít nhất là năm phải đối phó với chính sách nhà ở. Tôi có một ví dụ thú vị: Sở Nội vụ có trách nhiệm với cá hồi trong lúc chúng sống ở trong nước ngọt, nhưng Bộ Thương mại xử lý chúng trong khi chúng đang ở nước mặn. Và tôi nghe thấy nó được thậm chí còn phức tạp hơn khi chúng bị bốc hơi. 

Bây giờ, chúng ta đã có những bước tiến lớn trong hai năm qua trong việc sử dụng công nghệ và loại bỏ chất thải. Cựu chiến binh có thể tải về các hồ sơ y tế điện tử của họ với một click chuột. Chúng ta đang bán những acre (đơn vị diện tích hecta của Anh) không gian văn phòng liên bang mà không được sử dụng trong nhiều năm, và chúng tôi sẽ cắt băng khánh thành để tống tiển chúng. Nhưng chúng ta cần phải nghĩ điều to lớn hơn. Trong những tháng tới, chính quyền của tôi sẽ phát triển một đề nghị sáp nhập, hợp nhất, và tổ chức lại chính phủ liên bang một cách tốt nhất phục vụ các mục tiêu của một nước Mỹ cạnh tranh hơn. Tôi sẽ trình lên Quốc hội đề xuất bỏ phiếu - và chúng tôi sẽ thúc đẩy để nó được thông qua. 

Trong năm tới, chúng ta cũng sẽ làm việc để xây dựng lại niềm tin của nhân dân với các tổ chức của chính phủ. Bởi vì họ xứng đáng để biết chính xác những đồng đô la đóng thuế của họ được chi tiêu như thế nào và vào nơi đâu? Người dân sẽ có thể đến một trang web và nhận được thông tin đó, đây là sự kiện lần đầu tiên trong lịch sử nước Mỹ. Bởi vì người dân xứng đáng được biết khi các quan chức được họ bầu từ các cuộc vận động hành lang, tôi đề nghị Quốc hội đồng ý những gì Nhà Trắng đã làm được và đưa những thông tin ấy lên trực tuyến. Và bởi vì người dân Mỹ xứng đáng được có quyền lợi đặc biệt tham gia vào pháp luật với các dự án mà họ ưa thích, cả hai Đảng trong Quốc hội nên biết điều này: Nếu một hóa đơn được trình đến  tôi với nội dung không chính đáng bên trong, tôi sẽ phủ quyết nó. 

Một chính quyền của thế kỷ XXI là chính quyền mở và có thẩm quyền. Một chính quyền thực trong nghĩa của nó. Ở đó một nền kinh tế được thúc đẩy bởi những kỹ năng và ý tưởng mới. Thành công của chúng ta trong thế giới mới và những thay đổi sẽ đòi hỏi cải cách, trách nhiệm, và đổi mới. Nó cũng sẽ đòi hỏi chúng ta cách tiếp cận thế giới với một cấp độ mới của sự gắn kết trong công tác đối ngoại của chúng ta. 

Trong thời đại mới này, các dân tộc có thể đi khắp toàn cầu, nên việc làm và doanh nghiệp có những đe dọa và thách thức mới. Không còn bức tường ngăn cách duy nhất Đông và Tây, không một cường quốc đối thủ nào có thể liên kết chống lại được chúng ta. 

Và vì vậy chúng ta phải đánh bại kẻ thù xác định bất cứ nơi nào chúng có mặt, và xây dựng các liên minh không lằn ranh về biên giới, chủng tộc và tôn giáo. Tấm gương đạo đức của nước Mỹ phải luôn luôn tỏa sáng cho tất cả những ai muốn có tự do, công lý, và nhân phẩm. Và bởi vì chúng ta đã bắt đầu công việc này, tối nay chúng ta có thể nói rằng lãnh đạo Mỹ đã được đổi mới và vị trí của Mỹ đã được phục hồi. 

Hãy nhìn vào Iraq, nơi gần 100.000 nam giới và phụ nữ dũng cảm của chúng ta đã làm nhiệm vụ với một tầm hiểu biết cao, nơi mà công việc tuần tra chiến đấu của Mỹ đã kết thúc; bạo lực đã giảm, và một chính phủ mới đã được hình thành. Năm nay, công dân của chúng ta sẽ tiến đến một quan hệ đối tác lâu dài với nhân dân Iraq, trong khi chúng ta hoàn thành công việc đưa quân đội ra khỏi Iraq. Cam kết của Mỹ đã được thực hiện; Chiến tranh Iraq là sắp kết thúc. 

Tất nhiên, như chúng ta nói, al Qaeda và những chi nhánh của họ tiếp tục kế hoạch tấn công chống lại chúng ta. Nhờ trí thông minh của chúng ta và các chuyên gia thực thi pháp luật, chúng ta đang phá vỡ âm mưu của chúng, đảm bảo các thành phố và bầu trời của chúng ta. Và vì những kẻ cực đoan luôn cố gắng để truyền cảm hứng cho những hành động bạo lực bên trong biên giới của chúng ta, chúng ta đang đối phó bằng sức mạnh của các cộng đồng của chúng ta, với sự tôn trọng các quy định của pháp luật, và với niềm tin rằng người Mỹ Hồi giáo là một phần của gia đình người Mỹ của chúng ta. 

Chúng ta cũng đã có những cuộc chiến với al Qaeda và đồng minh của họ ở nước ngoài. Tại Afghanistan, quân đội của chúng ta đã có những cuộc càn quét mạnh lực lượng Taliban và huấn luyện lực lượng an ninh Afghanistan. Mục đích của chúng ta là rõ ràng - bằng cách ngăn chặn Taliban tái lập bằng cách thắt chặt vòng vây trên người dân Afghanistan, chúng ta sẽ loại trừ al-Qaeda đến tận sào huyệt để nhớ đến sự kiện 9/11. 

Nhờ những anh hùng quân đội và công dân của chúng ta, số ít người Afghanistan đang chịu sự kiểm soát của cuộc nổi dậy này. Sẽ có khó khăn chiến đấu phía trước, và chính phủ Afghanistan sẽ cần phải cung cấp một nền quản trị tốt hơn. Vì vậy chúng ta đang tăng cường năng lực của người dân Afghanistan và xây dựng một quan hệ đối tác lâu dài với họ. Năm nay, chúng ta sẽ làm việc với gần 50 quốc gia để bắt đầu một sự chuyển tiếp đến cho lãnh đạo Afghanistan. Và tháng bảy này, chúng ta sẽ bắt đầu đưa quân đội của chúng ta về lại quê nhà. 

Tại Pakistan, al Qaeda đang bị áp lực nhiều hơn tại bất kỳ điểm nào kể từ năm 2001. Lãnh đạo và các thành viên của al Qaeda họ đang bị loại bỏ khỏi chiến trường. Nơi trú ẩn an toàn của họ bị thu hẹp lại. Và chúng ta đã gửi một tin nhắn từ biên giới Afghanistan tới bán đảo Ả Rập để tất cả các phần của thế giới: chúng ta sẽ không động lòng trắc ẩn, chúng ta sẽ không do dự, và chúng ta sẽ đánh bại họ. 

Lãnh đạo Mỹ cũng có thể được nhìn thấy trong các nỗ lực để không lo sợ với vũ khí tồi tệ nhất của cuộc chiến tranh. Bởi vì đảng Cộng hòa và đảng Dân chủ đã phê duyệt Hiệp ước START mới, rất ít vũ khí hạt nhân và tên lửa sẽ được triển khai. Bởi vì chúng ta đã có cam kết cùng thế giới, nguyên liệu hạt nhân đang được khóa trên mọi lục địa để chúng không bao giờ rơi vào tay bọn khủng bố. 

Bởi vì một nỗ lực ngoại giao để khẳng định rằng Iran đáp ứng các nghĩa vụ của mình, chính phủ Iran đang phải đối mặt với lệnh trừng phạt cứng rắn và chặt chẽ hơn bao giờ hết. Và trên bán đảo Triều Tiên, chúng ta đứng với đồng minh Hàn Quốc, và nhấn mạnh rằng Bắc Triều Tiên phải tiếp tục cam kết từ bỏ vũ khí hạt nhân. 

Đây chỉ là một phần của cách thức chúng ta đang định hình một thế giới ủng hộ hòa bình và thịnh vượng. Với các đồng minh châu Âu của chúng ta, chúng ta hồi sinh NATO, và tăng cường hợp tác của chúng ta về mọi mặt, từ chống khủng bố để phòng thủ tên lửa. Chúng ta đã thiết lập lại mối quan hệ của chúng ta với Nga, tăng cường liên minh châu Á, và xây dựng quan hệ đối tác mới với các quốc gia như Ấn Độ. Tháng này, tôi sẽ đến Brazil, Chile, và El Salvador để lôi kéo liên minh mới cho tiến bộ ở châu Mỹ. Trên toàn cầu, chúng ta đang đứng với những người có trách nhiệm - giúp nông dân trồng lương thực; hỗ trợ các bác sĩ chăm sóc cho người bệnh; và chống tham nhũng có thể làm thối nát xã hội và cướp đi cơ hội của dân chúng. 

Những sự kiện gần đây cho chúng ta thấy rằng Cái làm nên nước Mỹ không chỉ là sức mạnh của chúng ta - mà phải là mục đích đằng sau nó. Ở Nam Sudan - với sự hỗ trợ của chúng ta - cuối cùng người dân đã được đi bỏ phiếu cho nền độc lập sau nhiều năm chiến tranh. Hàng ngàn người xếp hàng trước khi bình minh. Dân nhảy múa trên đường phố. Một người đàn ông đã mất bốn người anh em của mình tại cuộc chiến tranh tóm tắt quang cảnh xung quanh anh ta: "Đây đã từng là một bãi chiến trường, nó chiếm trong phần lớn cuộc đời tôi. Bây giờ chúng tôi muốn được tự do." 

Chúng ta thấy rằng cùng một mong muốn được tự do ở Tunisia, nơi mà ước nguyện của người dân tỏ ra mạnh hơn so với mệnh lệnh của nhà độc tài. Và đêm nay, hãy cho chúng tôi được rõ ràng: Hoa Kỳ đứng với những người dân Tunisia, và hỗ trợ cho nguyện vọng dân chủ của tất cả mọi người. 

Chúng ta không bao giờ được quên rằng những điều chúng ta đã đấu tranh, và chiến đấu cho - luôn sống trong lòng của mọi người ở khắp mọi nơi. Và chúng ta luôn luôn phải nhớ rằng người Mỹ là người chịu gánh lấy vai trò thiêng liêng nhất trong cuộc đấu tranh này, đó là những người đàn ông và phụ nữ đang phục vụ đất nước của chúng ta. 

Đêm nay, chúng ta hãy nói chuyện với một giọng nói tái khẳng định rằng quốc gia của chúng ta là một khối thống nhất trong hỗ trợ của quân đội của chúng ta và gia đình họ. Hãy để chúng ta phục vụ họ cũng như họ đã phục vụ chúng ta - bằng cách cho họ các thiết bị mà họ cần, bằng cách cung cấp chúng với việc chăm sóc và lợi ích mà họ đã kiếm được, và bằng cách tranh thủ sự ân sủng các cựu chiến binh của chúng ta trong nhiệm vụ lớn của xây dựng đất nước này. 

Quân đội của chúng ta đến từ khắp mọi nơi của đất nước này - họ là những ngừơi da màu, đen, trắng, La tinh, châu Á và người Mỹ bản xứ. Họ là những Kitô giáo và Ấn giáo, Do Thái và Hồi giáo. Và, vâng, chúng ta biết rằng trong số họ có những người đồng tính. Bắt đầu từ năm nay, không có người Mỹ sẽ bị cấm phục vụ đất nước họ yêu thích vì những người họ yêu thích. Và với sự thay đổi đó, tôi kêu gọi tất cả các trường đại học của chúng ta hãy mở cửa với nhà tuyển dụng quân sự và các ROTC (Reserve Officer’s Training Corps). Lúc này là thời gian để lại phía sau các trận đánh chia rẽ của quá khứ. Lúc này là thời gian để di chuyển về phía trước vì một tổ quốc. 

Chúng ta sẽ không có ảo tưởng về công việc phía trước của chúng ta. Cải cách trường học của chúng ta, thay đổi cách chúng ta sử dụng năng lượng; giảm thâm hụt của chúng ta - không điều nào trong số này là dễ dàng. Chúng ta sẽ mất thời gian vì chúng. Và sẽ  khó khăn hơn bởi vì chúng ta sẽ tranh luận về tất cả mọi thứ. Mọi chi phí. Mọi chi tiết. Từng văn kiện của pháp luật một.

Tất nhiên, một số quốc gia không có vấn đề này như chúng ta. Nếu chính phủ trung ương ở các quốc gia đó muốn có một đường xe lửa, họ có được một đường xe lửa - không có vấn đề làm thế nào để giải toả nhà dân. Nếu chính phủ ở các nước ấy không muốn có một câu chuyện xấu trên báo chí, đó là quyền của họ.

Chưa hết, vì tranh cãi, bực bội và lộn xộn như là đặc trưng nền dân chủ của chúng ta đôi khi diễn ra, nhưng tôi biết ở đây không có ai phải là người sẽ bán địa vị mình với bất kỳ quốc gia khác trên trái đất. 

Chúng ta có thể có sự khác biệt trong chính sách, nhưng tất cả chúng ta tin vào các quyền ghi trong Hiến pháp của chúng ta. Chúng ta có thể có ý kiến khác nhau, nhưng chúng ta tin vào lời hứa của chúng ta mà nói rằng: Nước Mỹ là một nơi mà bạn có thể thực hiện được ước mơ nếu bạn cố gắng. Chúng ta có thể có nguồn gốc khác nhau, nhưng chúng ta tin chúng ta có cùng giấc mơ mà nói rằng: Đây là một đất nước mà bất cứ điều gì đều có thể. Dù bạn là ai. Dù bạn đến từ đâu. 

Giấc mơ đó là lý do tại sao tôi có thể đứng ở đây trước các bạn tối nay. Giấc mơ đó là lý do tại sao một đứa trẻ thuộc giai cấp cần lao từ Scranton có thể đứng phía sau tôi. Giấc mơ đó là lý do tại sao một người bắt đầu bởi công việc quét dọn tại quán rượu ở Cincinnati của cha mình, mà có thể trở thành chủ Tịch Hạ Viện của đất nước vĩ đại nhất trên Trái đất này. 

Giấc mơ đó là Giấc mơ Mỹ - là những gì công ty the Allen Brothers đã làm ra công ty tái lợp mái nhà của họ cho một kỷ nguyên mới. Đó là những gì đã hướng những học sinh ở Forsyth Tech để học một kỹ năng mới và làm việc hướng tới tương lai. Và giấc mơ đó là câu chuyện của một chủ doanh nghiệp nhỏ có tên Brandon Fisher. 

Brandon bắt đầu một công ty tại Berlin, Pennsylvania chuyên về kỹ nghệ khoan mới. Một ngày mùa hè năm ngoái, ông đã đọc thấy tin tức thế giới, có 33 người đàn ông đã bị mắc kẹt trong một mỏ Chile, và không ai biết làm thế nào để cứu sống họ

Nhưng Brandon nghĩ công ty của ông có thể giúp được. Và vì thế ông đã thiết kế một giải pháp, với cái tên gọi là kế hoạch B. Nhân viên của ông đã làm việc suốt ngày đêm để sản xuất các thiết bị khoan cần thiết. Và Brandon tức tốc đến Chile. 

Cùng với những người khác, ông bắt đầu khoan một lỗ có độ sâu 2.000 foot vào mặt đất, họ làm việc với cường độ thời gian ba hoặc bốn ngày không ngủ. Ba mươi bảy ngày sau đó. Kế hoạch B đã thành công, và những người thợ mỏ đã được cứu sống. Nhưng bởi vì ông không muốn mình là trung tâm của những sự chú ý, Brandon đã không có mặt ở đó khi những người thợ mỏ được cứu sống. Ông đã đi về nhà, trở lại làm việc cho dự án tiếp theo của mình. 

Sau đó, một trong những nhân viên của ông nói về giải cứu, "Chúng tôi đã chứng minh rằng Trung tâm Rock là một công ty nhỏ, nhưng chúng tôi làm những việc lớn." 

Chúng tôi làm những việc lớn. 

Từ những ngày đầu lập quốc, nước Mỹ là nước đã có được các câu chuyện của những người bình thường dám ước mơ. Đó là cách người Mỹ giành chiến thắng trong tương lai. 

Chúng ta là một quốc gia mà ai cũng có thể nói, "Tôi có thể không có nhiều tiền, nhưng tôi có ý tưởng tuyệt vời cho một công ty mới. Tôi không đến từ một gia đình học thức cao, nhưng tôi sẽ là người đầu tiên có bằng cấp như tôi muốn. Tôi không quen biết những người gặp khó khăn, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp họ, và tôi cần phải cố gắng. Tôi không chắc chắn làm thế nào để chúng ta sẽ đạt được vị trí tốt hơn đằng sau đường chân trời, nhưng tôi biết chúng ta sẽ đến đó được. Tôi biết chúng ta sẽ. " 

Chúng tôi làm những việc lớn. 

Ý tưởng của một nước Mỹ gánh vác. Vận mệnh của chúng ta vẫn cứ lựa chọn chúng ta - Và đêm nay, hơn hai thế kỷ sau ngày mà các Quốc phụ làm nên đất nước này - đó là vì người dân của chúng ta, là tương lai của chúng ta, là hy vọng, là hành trình của chúng ta đi về phía trước, và vì một nhà nước luôn biết thống nhất các đối lập của chúng ta hùng cường.

Cảm ơn các bạn, Thiên Chúa ban phúc lành cho các bạn, và Thiên Chúa ban phúc lành cho Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. (hết)

Bản dịch của BS Hồ Hải.

Asia Clinic, 13h13', ngày thứ Sáu, 28/01/2011

Đăng nhận xét

0 Nhận xét