TẢN MẠN ĐẦU NĂM

Ngày đăng: [Friday, February 19, 2010]
Đầu năm bắt đầu bằng chuyện thế hệ của tôi qua họp mặt xuân. Không biết câu chuyện có là đại diện cho cả thế hệ chín muồi trong tư duy và hành động của một đời người hay không, nhưng là chuyện rất thực. Chuyện không có gì để đáng kể nếu như tất cả các thành viên họp mặt trong dịp tết năm nay ở quê nhà đều biết sử dụng internet. Ba mươi lăm năm gặp mặt tương đối đông đủ của hai thế hệ thầy trò ngày ấy. Họ tụ nhau về từ mọi miền đất nước. Ngày mồng 3, ngày tết của thầy cô. Mừng mừng, tủi tủi, kể nhau nghe những trải nghiệm cuộc đời. Tuy là hai thế hệ thầy trò, nhưng họ chỉ cách nhau chưa tới một thập niên tuổi tác. Những người thầy lớn hơn đã đi về chốn vĩnh hằng, chỉ còn lại những người thầy mà ngày ấy mới ra trường để đứng trên bục giảng. Cả thầy và trò đều với những mái đầu đã muối nhiều hơn tiêu.

Tất cả thầy, cô thì đã về hưu. Có người về hưu non đã tròn 20 năm vì không đồng tình với chiến lược giáo dục của đất nước. Có người về hưu đúng tuổi qui định. Trò là những con người đang thành đạt và không thành đạt. Tuy vị trí có khác nhau trong xã hội. Nhưng họ đối xử với nhau hiền hòa và chân chất như đất. Họ đã rơi nước mắt khi nhắc kỷ niệm xưa. Và họ đã nói với nhau về sự chín chắn của một thế hệ học trò sinh ra giữa bom đạn và lớn lên lúc gian nan.

Hơn 30 con người ngồi với nhau. Hai phần ba vẫn còn làm việc những nơi quan trọng của các ban ngành trong xã hội. Thế nhưng kể cả những nhà kinh tế, kỹ sư và các nhà lãnh đạo chính quyền cấp tỉnh và thành phố hầu hết không biết internet là gì. Mỗi ngày họ chỉ biết đọc báo giấy, thu lượm thông tin trên truyền hình bằng tiếng Việt. Tôi làm thử một vài câu hỏi thông tin trong nước và quốc tế, hầu như họ không biết hoặc biết không chính xác. Chỉ có một cặp vợ chồng thầy giáo xin nghỉ hưu non là cập nhật tình hình qua internet với một tư duy độc lập và sắc bén.

Điều ấy rất vui cho báo giấy nước nhà. Vì nếu không còn ai đọc báo giấy thì báo giấy sẽ chết. Nhưng điều ấy cũng rất buồn vì những rường cột xã hội hiện tại quá còn lạc hậu với thời đại. Họ nói với nhau rất ồn ào và rôm rả tất cả mọi vấn đề một cách giáo điều và cũ kỹ. Không có sự đột phá trong tư duy. Chỉ là những chiếc máy phát lại những giáo điều và sáo rỗng.

Cuộc họp mặt ắp đầy kỷ niệm. Nhưng không thấy được hôm nay và ngày mai. Đó là những gì tôi ghi nhận ở cuộc gặp mặt đầu năm thế hệ của tôi. Thế hệ mà đã trãi qua những lần mang nặng và đẻ đau  của đất nước và dân tộc. Quá khứ thì chất chồng tồn đọng. Hiện tại là sự dùng dằn lặp lại những tư duy khuôn sáo của quá khứ. Thế thì tương lai sẽ ra sao khi cần tiến về phía trước?

Asia Clinic, 7h55' ngày 19/02/2010

Đăng nhận xét

0 Nhận xét