Ngày đăng: [Monday, February 01, 2010]
Cá vẫn là cá. Cá chậu, chim lồng có hạnh phúc không? Đời người vốn chào đời bằng tiếng khóc. Thế thì có nghĩa gì ở cõi dân gian này mà phải hơn thua, tranh dành nhau nhỉ? Hãy sống đúng đạo làm người, để khi ra đi, đời nhìn lại mình là người không xả rác phải không các bạn?
Bổng dưng chiều cuối năm âm lịch thấy chạnh lòng nhớ đến những câu thơ của ai đó mà đã thuộc lòng từ thuở sinh viên, cái thời còn biết liếc nhìn còn gái, hehehe:
"Ta đã qua đi những năm tháng không ngờ,
Vô tư quá để bây giờ xao xuyến.
Bèo lục bình trôi, mênh mang màu mực tím,
Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông.
Ta lớn lên bối rối một sắc Hồng,
Phượng cứ nở hoài, hoài theo nổi nhớ.
Chiều hôm nay, một buổi chiều dữ dội,
Ta bổng thấy mình như lớn khôn!"
Ai nhớ được tác giả bài thơ này thì lên tiếng dùm. Tớ quên mất đất rồi. Cảm ơn nhé.
Asia Clinic, 18h30 PM ngày 01/02/2010
0 Nhận xét